
Có những lúc, khi con đã ngủ say, bạn lướt thấy bài báo về trẻ hỏi ‘tại sao’ không phải phiền toái—mà chính là cánh cửa đầu tiên dẫn đến lòng yêu khám phá suốt đời. Bạn nhớ không?
Khoảnh khắc con hỏi trong bữa cơm: ‘Sao giọng mọi người khác nhau?’, bạn nhẹ nhàng dẫn con mở bản đồ trên điện thoại. Không vội trả lời, bạn biến câu hỏi thành hành trình hai mẹ con cùng tìm tòi.
Mỗi khi con đặt câu hỏi, chính là lúc chúng ta được chọn—dập tắt tò mò bằng câu trả lời vội vàng, hay thắp lửa bằng sự kiên nhẫn cùng khám phá.
Khoảnh khắc ấy dạy tôi điều gì? Đó không chỉ ở câu trả lời khoa học, mà ở ánh mắt sáng rỡ khi con tin tưởng tôi sẽ luôn đồng hành cùng bé khám phá!
Hôm nay, thử cùng chia sẻ vài điều giản dị từ hành trình này nhé.
Biến Câu Hỏi Thành Hành Trình Cùng Khám Phá

Tôi nhớ như in hôm đó—con chạy vào bếp hỏi ‘Tại sao muối làm tan tuyết?’ giữa lúc tôi đang chuẩn bị món tteokbokki. Không đáp ngay, tôi dúi điện thoại vào tay con: ‘Cùng tra mạng xem sao, con sẽ giải thích lại cho bố nhé!’. Hai bố con chụm đầu nghiên cứu, con reo lên: ‘Vì muối khiến nước đóng băng khó hơn!’—giọng tự hào như vừa tìm thấy kim chi trong tủ lạnh cuối tuần. Thật tuyệt vời khi chứng kiến ánh mắt con sáng lên như vậy! Bạn biết không? Dừng lại vài phút cùng con tìm câu trả lời, chúng ta đang giúp con xây dựng tư duy sâu sắc.
Điều thú vị là: vòng lặp ‘tại sao’ giống như… những lớp bánh hotteok chồng chất! Con hỏi ‘Sao phải ngủ?’, tôi đáp ‘Để mơ thấy khủng long!’, rồi con lập tức ‘Sao khủng long tuyệt chủng?’. Cả nhà cười vang, nhưng chính khoảnh khắc này dạy tôi: cuộc đời không có câu hỏi ngớ ngẩn—chỉ có người lớn thiếu kiên nhẫn dừng lại lắng nghe.
Còn nhớ khi con thắc mắc ‘Sao hoa hồng có gai?’ giữa bữa tối với món bulgogi. Tôi dẫn con ra vườn hái bông, ngón tay nhỏ đếm từng chiếc gai như đếm hạt vừng trên cơm rang. Con tự suy luận: ‘Có lẽ để bảo vệ hoa khỏi sâu bọ!’. Bạn đã bao giờ cảm thấy trái tim mình nở hoa khi nghe con lí luận như thế? Bộ não trẻ thơ thật là kỳ diệu! Khi cho con cơ hội tự khám phá, trí tò mò nảy mầm—lớn lên thành cây tư duy độc lập.
Chuyển Hóa Công Nghệ Thành Trò Chơi Học Tập

Thú vị thật phải không khi con kể chuyện ‘chú thỏ du hành vũ trụ’—tôi liền giơ điện thoại: ‘AI có thể vẽ không con?’. Con gõ mô tả, hình chú thỏ mặc áo phi hành gia hiện ra làm con hét lên: ‘Bố ơi, giống y đúc trong đầu con!’. Lúc ấy, công nghệ như chiếc đũa thần kết nối tưởng tượng với hiện thực. Nhưng hãy nhớ: chúng ta đặt ranh giới với niềm vui sáng tạo! 15 phút với AI, sau đó cả nhà cùng ra công viên ngắm cầu vồng. Bởi công nghệ là cánh cửa—không phải bức tường bao quanh tuổi thơ con.
Bạn có nhớ những chiều giãn cách, hai bố con dùng Google Earth ‘đi lạc’ đến những ngôi làng Hàn Quốc? Con hỏi ‘Sao nhà ở đây mái cong thế bố?’, rồi chúng tôi cùng vẽ kiến trúc truyền thống bằng que kem. Tôi luôn cân bằng giữa màn hình và đời thực thật hài hòa: khi con hỏi về sóng biển, chúng tôi dắt nhau ra bờ hồ làm thí nghiệm thả lá—chứ không chỉ xem phim tài liệu.
Bạn biết không? Lần con hỏi ‘Sao đèn đỏ bắt dừng?’ khi đang lái xe, tôi liền mở app bản đồ giải thích qua giọng nói vui nhộn. Về nhà, chúng tôi dựng mô hình giao thông bằng đèn pin và hộp sữa—tiếng cười rúc rích của con khi ‘điều khiển’ hệ thống đèn vẫn còn văng vẳng. Công nghệ tỏa sáng rực rỡ nhất khi biến thành trải nghiệm nếm, chạm, cười đùa cùng con!
Lớp Học Không Gian Mở Hàng Ngày

Tôi không thể quên khi con hỏi ‘Nếu tòa nhà tự đoán nhu cầu điện, cây xanh cần gì để lớn?’—câu hỏi vang lên giữa lúc cả nhà đang gói kimbap. Tôi thủ thỉ: ‘Hãy nghe tiếng thì thầm của đất và mưa con ạ!’. Thế là góc bếp thành phòng thí nghiệm: con đo độ ẩm đất bằng ngón tay bấm vào phần nhân dưa chuột còn thừa, ba cha con bàn luận về sự vận hành của tự nhiên.
Vườn rau nhỏ sau chung cư cũng là lớp học đa văn hóa. Các bé cùng nhau hái cải thìa, con bỗng reo: ‘Bạn Minji nói dưa leo mọc tua để leo giàn, đúng không bố?’. Tôi gật đầu với niềm hạnh phúc lạ kỳ—khi chứng kiến con học từ thiên nhiên lẫn sự đa dạng văn hóa quanh mình. ‘Trồng một luống rau, học cả thế giới’—đúng không bạn?
Và rồi—buổi sáng chủ nhật ấy—con chỉ tay vào giàn phơi quần áo: ‘Sao trời nắng mà áo vẫn ướt hả bố?’. Thay vì trả lời, tôi đưa con đến bên bể nước, hai bố con thả những chiếc khăn tay nhỏ xíu. Ánh mắt con mở to khi thấy những giọt nước biến mất dưới nắng mai—tựa hồ như phép màu chúng ta cùng khám phá. Khoảnh khắc giản dị ấy là cả kho tàng với tôi: nuôi dưỡng tò mò không cần núi cao hay biển rộng. Nó bắt đầu từ hơi ấm bàn tay ta nắm lấy tay con, từ cách chúng ta dừng lại lắng nghe những câu hỏi bé bỏng—như ngụm trà ấm trong chiều đông giá.
Hôm nay, khi nhìn lại quãng đường nuôi dưỡng tò mò cùng con, tôi chợt hiểu: những đêm khuya thức cùng câu hỏi ‘tại sao’ của bé chính là… những viên gạch đầu tiên xây lâu đài trí tuệ. Bạn thấy đó—hôm nay con hỏi về muối tan tuyết, ngày mai có thể bé sẽ tìm cách giải cứu trái đất. Điều kỳ diệu nằm ở khoảnh khắc chúng ta dám dừng lại, cùng con mở từng cánh cửa bí ẩn—như người bạn đồng hành kiên nhẫn nhất.
Trước khi đi ngủ tối nay, hãy thử thì thầm với con: ‘Ngày mai con muốn khám phá điều gì?’. Cánh cửa tương lai đang chờ những đôi tay bé nhỏ gõ vào, bạn nhỉ?
Source: Eaton Accelerates Transformation of Building and Data Center Infrastructure With Autodesk to Deliver AI-Powered Digital Energy Twin and Software Tools, Financial Post, 2025/09/15Latest Posts
