
Hôm nay nghe con hỏi ‘sóc xám ăn gì vào mùa đông?’ mà lòng mình rộn lên!
Nhiều lần thấy vợ tôi không vội mở điện thoại trả lời, mà ngồi xổm xuống ngang tầm con: ‘Mình ra công viên tìm nhé?’
Những khoảnh khắc ấy nhẹ như hơi thở, nhưng nhiệt tình trong tim tôi bùng lên!
Chả phải gì to tát, chỉ là cách cô ấy biến công cụ số thành cầu nối cho trí tò mò của trẻ.
Tôi cứ ngỡ AI sẽ thay thế câu chuyện giữa ba mẹ và con, hóa ra lại mở ra những cuộc khám phá chung từ góc sân nhỏ.
Tôi nhớ những câu chuyện thời ông bà kể, nay lại thấy ứng dụng trong thời đại số. Có khi nào bạn cũng từng dừng lại, thấy sức mạnh từ chính sự im lặng của mình?
Biến công cụ số thành cánh cửa mở lòng
Điều khiến tôi thầm phục nhất là cách vợ tôi không coi AI là người trả lời cuối cùng. Hôm trước, con trai hỏi ‘cá có thở bằng nước không?’, cô ấy không đưa điện thoại ngay. Mà cùng con đặt câu hỏi ngược lại: ‘Nếu nuốt nước mà không chết, sao chúng ta lại ngạt khi lặn?’
Wow! Đó chính là khoảnh khắc vỡ òa cho cả gia đình! Cả nhà cười nghiêng ngả, rồi tự nhiên thành buổi học khoa học ngoài sân.
Thứ quý giá không phải thông tin từ màn hình, mà là khi cả nhà cùng thắc mắc, cùng tìm tòi.
Vợ tôi hay nói: ‘Công cụ chỉ là bậc thang, chứ không phải đích đến.’ Có lần AI trả lời ‘sóc xám ăn hạt’, cô ấy liền dẫn con ra công viên kiểm chứng.
Không cần search online… chỉ cần ra công viên là sẽ tìm thấy câu trả lời! Chúng tôi ngồi dưới gốc cây hàng tiếng đồng hồ, quan sát sóc đào đất tìm thức ăn.
Con gái lớn thì mê mẩn chụp ảnh những chú sóc, rồi tự hỏi: ‘Sao sóc không sợ con người?’ Đến giờ, cháu vẫn ghi chép những điều thắc mắc vào sổ tay.
Chính những lúc ấy, tôi thấy mẹ con không chỉ dạy con biết, mà còn giữ cho con trái tim dám hỏi. Đôi lúc tôi tự hỏi: Liệu mình có đang quá phụ thuộc vào công nghệ không? Nhưng vợ tôi luôn biết cách trở về với điều cốt yếu…
Nhịp điệu giữa màn hình và thực tế
Vợ tôi có nguyên tắc riêng: ‘Thời gian hỏi đáp phải là thời gian chung.’ Điện thoại chỉ được mở ở phòng khách, không bao giờ trong phòng ngủ.
Cô ấy cho con xem AI trả lời, nhưng luôn kèm theo câu: ‘Mình thử cách khác xem sao?’ Như tuần trước, khi con hỏi ‘cửa hàng tiện lợi mở cả đêm à?’, thay vì search Google, chúng tôi cùng đi mua sữa lúc 10 giờ tối.
Con trai vừa đi vừa đếm đèn đường, con gái thì tò mò hỏi bác bảo vệ về công việc. Tôi thấy rõ, công nghệ không khiến chúng ta xa nhau, nếu biết dùng nó làm cầu nối.
Vợ tôi luôn chia nhỏ thời gian: 15 phút xem video, rồi 30 phút trải nghiệm thực tế. Chỉ cần cùng nhau gieo hạt đậu trong chậu nhựa ở ban công, con đã háo hức đếm từng ngày để xem cây lớn.
Có hôm AI gợi ý ‘quan sát thiên nhiên’, cả nhà tôi lại ra công viên tối với đèn pin nhỏ, ngồi nghe tiếng dế kêu. Những khoảng lặng ấy, hóa ra lại là thứ giúp con tập trung vào thế giới xung quanh.
Tôi chợt hiểu, không phải ‘cân bằng’ khó khăn, mà là tìm cách cho công cụ hòa vào nhịp sống gia đình.
Sức ấm từ những câu hỏi giản dị
Thứ biến tối thứ Bảy thành đêm đặc biệt là ‘giờ hỏi xoáy đáp xoay’. Vợ tôi gọi đó là ‘lễ hội tò mò’: cả nhà ngồi quanh mâm cơm, ai cũng được đặt câu hỏi.
Tuần trước, con gái lớn hỏi ‘ngôi sao xa nhất là gì?’, vợ tôi mở hình ảnh ngân hà rồi nói: ‘Mình tưởng tượng xem, nếu đi bộ đến đó mất bao lâu?’
Chúng tôi cùng đo xem, từ phòng khách đến bếp mấy bước, rồi ước chừng đường đi đến ngôi sao. Cháu cứ say sưa tính toán, vẽ sơ đồ ra giấy.
Điều tôi ấn tượng là vợ tôi không bao giờ bỏ qua những câu hỏi ‘vớ vẩn’ như ‘cây có mơ không?’. Cô ấy nhẹ nhàng ghi vào sổ: ‘Để mai cùng tìm hiểu nhé.’
Tôi thấy, chính những lần lặp lại này dệt nên sợi dây kết nối vô hình. Nhất là khi về nhà mệt nhoài, cô ấy vẫn kiên nhẫn ngồi nghe con mô tả giấc mơ kỳ lạ.
Có lẽ, đó là lúc trí tò mò của con được ươm mầm từ sự lắng nghe trọn vẹn. Như hôm qua, tôi thấy vợ gói ghém câu hỏi của con về con cá vào cuốn sổ nhỏ, tự nhủ: ‘Đây mới là cuốn sách quý giá nhất gia đình mình.’
Niệm tin yêu trong từng khoảnh khắc
Điều tôi học được từ vợ là: đừng ép trẻ trở thành ‘người lớn thu nhỏ’. Có hôm con trai khóc vì AI trả lời ‘chó không biết nói’, vợ tôi ôm cháu: ‘Cháu nghe tiếng chó sủa và hiểu lòng chúng mà phải không?’
Cô ấy không vội sửa sai, mà đồng hành với cảm xúc ấy. Tôi nhận ra, trẻ con không cần câu trả lời hoàn hảo, chỉ cần biết người lớn tôn trọng thế giới nội tâm của chúng.
Nhiều lúc thấy con rụt rè hỏi, tôi muốn quát lên: ‘Sao cứ hỏi mãi thế?’ Nhưng vợ tôi thì thì thầm: ‘Mỗi câu hỏi là cánh cửa con mở cho chúng ta.’
Giờ đây, tôi tập ngồi xổm xuống, ngang tầm con khi trò chuyện. Đơn giản lắm, chỉ là chạm tay vào vai con, để cháu cảm nhận được sự ủng hộ.
Vậy đó, kho báu lớn nhất không phải ở dữ liệu AI, mà trong ánh mắt bé hỏi ‘Por sao?’ mỗi ngày. Hãy ôn ấm trái tim tò mò ấy – nó sẽ dẫn lối cho thế hệ mai sau!
Tôi tin, thế hệ trẻ lớn lên với AI sẽ không đánh mất sự tò mò, nếu chính chúng ta giữ cho con trái tim dám đặt câu hỏi. Như vợ tôi hay nói:
Bí quyết không phải dạy con biết tất cả, mà là giữ cho con mãi hỏi.
Source: Copilot App will install automatically on Windows for many users, but there are exceptions, Ghacks, 2025/09/15 12:41:06Latest Posts
