
Sáng nay, không khí Hà Nội se lạnh và phủ đầy mây xám, y như nỗi băn khoăn trong lòng tôi khi đọc tin về kinh tế Ấn Độ. Chuyện là, quốc gia tỉ dân đang đối mặt với bài toán AI đầy thách thức: Nếu không đi nhanh, họ sẽ mất thị phần công nghệ vào tay các nước; nếu ôm trọn AI, lại sợ tăng trưởng không tạo việc làm, của cải chảy về phương Tây. Tôi bước cùng con gái nhỏ trên con đường đến trường, lòng dâng lên một câu hỏi lớn về tương lai con trẻ và những thách thức AI. Liệu Việt Nam, với hàng triệu trẻ thơ như con bé, có tránh được những thách thức tương tự? Và quan trọng hơn, chúng ta – những bậc cha mẹ – phải làm gì để con mình vững vàng trước tương lai?
Ấn Độ & Việt Nam: Cơ Hội Từ Thách Thức AI Cho Tương Lai Con Trẻ?

Bạn biết không, đọc bài báo về Ấn Độ mà tôi bỗng thấy như đang nghe chuyện nước mình! Hai dân tộc chúng ta đều tràn đầy khí thế tuổi trẻ, cùng khát khao vươn lên từ nền kinh tế hướng ngoại. Nhưng điều làm tôi trăn trở không phải những con số thống kê về AI… mà là nỗi lo thao thức của hàng triệu cha mẹ: ‘Con mình mai này đi làm gì?’.
Ở Việt Nam, từ những công xưởng dệt may Gia Định đến khu công nghệ cao Hoà Lạc, chúng ta đang xây dựng tương lai bằng chính bàn tay lao động. Thế nhưng khi AI có thể tự động hoàn thành 40% công việc văn phòng chỉ trong vài năm nữa, liệu những chiếc ghế nơi văn phòng có còn chỗ cho con trẻ?
Nhưng đừng vội hoảng sợ! Tôi nhớ lại câu chuyện bà ngoại hay kể: thời bao cấp, miếng cơm còn thiếu, người Việt vẫn biết cách xoay xở để mầm sống đâm chồi. Bài học từ Ấn Độ không phải là lời cảnh báo về AI mà là cơ hội vàng: Chúng ta phải chủ động trang bị cho thế hệ trẻ những kỹ năng AI không thể thay thế được.
Sáng sớm ở Toronto, khi con bé lớp 2 tung tăng trên vỉa hè, tôi kể con nghe câu chuyện về những người Việt đã vượt qua bao giông tố. Từ những buổi chợ phiên sáng sớm đến góc phố Hà Nội chiều tà, người Việt luôn biết kết nối con người bằng tình làng nghĩa xóm. Đúng rồi! Chính cái ‘lá lành đùm lá rách’ ấy sẽ là sức mạnh giúp chúng ta chuyển hóa thách thức AI thành cơ hội. Thay vì lo lắng ‘AI cướp việc’, hãy cùng con học cách sử dụng AI như công cụ hỗ trợ – như cách bà nội dùng máy xay thay cối giã, nhưng hương vị bát phở vẫn nguyên vẹn tình người.
Bạn thấy đó, khi AI có thể viết báo cáo, dịch ngôn ngữ trong nháy mắt, điều con trẻ cần lại chính là trí tưởng tượng bay bổng như chú bé thả diều trên cánh đồng, là trái tim biết yêu thương như bà mẹ gánh hàng rong san sẻ từng nắm cơm. Đó mới là ‘vũ khí’ giúp các con tỏa sáng!
Điều Gì Thật Sự Quan Trọng Cho Con Trong Kỷ Nguyên AI?

Hôm qua, con gái tôi chạy tới reo lên: ‘Bố ơi, con vừa bảo cái máy biết nói vẽ chú mèo bay được không!’. Tôi ôm chầm con vào lòng, tim rưng rưng sung sướng. Thay vì lo ‘máy móc làm hỏng trí tưởng tượng’, sao ta không xem AI như người bạn đồng hành của trẻ thơ? Con trẻ sống trong thời đại số, việc cấm đoán chẳng khác nào bưng tai bịt mắt trước cơn gió đổi mới. Mà hãy cùng con khám phá thế giới kỳ diệu này!
Có khi nào bạn tự hỏi không, khi con gái tôi nặn tượng đất sét hình con rồng, rồi nhờ AI gợi ý cách trang trí, điều quý giá nhất không phải là sản phẩm hoàn thiện… mà là ánh mắt rạng ngời của con khi tự đặt câu hỏi: ‘Tại sao rồng bay được?’. Đó chính là tư duy phản biện – kỹ năng không cỗ máy nào sao chép được!
Mỗi tối, khi quây quần bên mâm cơm gia đình, hãy kể cho con nghe chuyện các thế hệ đã vượt qua bao giông tố. Hãy cùng nhau trồng cây trong chậu ở ban công, học bài qua ứng dụng tiếng Anh vui nhộn, rồi lại cười giòn tan khi AI dịch sai ‘xôi gà’ thành ‘gà xôi’. Bởi tương lai tươi sáng không phải là nơi máy móc thay thế con người, mà là khi con người biết dùng trí tuệ nhân tạo để nhân đôi yêu thương.
Đừng bao giờ hỏi ‘mai mốt con làm gì?’, hãy hỏi ‘con có đủ can đảm và sáng tạo để biến thách thức thành cơ hội không?’. Tôi vẫn giữ nguyên thói quen đẹp đẽ: mỗi sáng dắt con đi bộ đến trường qua những hàng cây xanh mát, kể cho con nghe chuyện bác thợ hồ dùng ứng dụng AI thiết kế nhà ở, hay cô bán hàng online tạo video quảng cáo nhờ trợ lý ảo. Rồi chúng tôi dừng chân ở quán bún chả nhỏ góc phố, nơi mấy bà cụ đang cười nói rôm rả. Chính những điều giản dị ấy mới tạo nên ‘chất keo’ giữ con trẻ gắn bó với cuộc sống thực. Nhớ nhé các bố mẹ, khi AI có thể thay thế nhiều công việc, tình yêu thương của gia đình vẫn là ngọn hải đăng dẫn lối.
Hành Trình Từ Lo Âu Đến Hy Vọng: Cùng Con Vượt Qua Thách Thức AI

Có lần, tôi nghe chị hàng xóm thở dài: ‘Chị sợ tương lai con sẽ thua thiệt vì không theo kịp AI’. Tôi siết chặt tay chị ấy: ‘Chúng ta không đơn độc!’. Ở khu phố tôi, các gia đình đã cùng nhau tạo ‘cộng đồng cha mẹ số’: Sáng thứ Bảy hàng tuần, trẻ em được hướng dẫn dùng AI an toàn qua trò chơi xếp hình thông minh. Nhà trường cũng thử nghiệm mô hình ‘giờ học sáng tạo’, nơi học sinh dùng trợ lý ảo thiết kế vườn rau trên sân thượng.
Nhưng điều làm tôi ấm lòng nhất là thấy các con vẫn ùa ra sân chơi đá cầu dưới gốc đa cổ thụ mỗi chiều tan học. Tôi tin, Việt Nam sẽ không lặp lại ‘nỗi đau’ của Ấn Độ vì trái tim người Việt luôn biết chuyển hóa khó khăn thành sức mạnh. Hãy nhìn những người nông dân Cà Mau ứng dụng AI dự báo thời tiết để bảo vệ vườn tôm, hay những nghệ nhân Bát Tràng dùng công nghệ số quảng bá gốm sứ ra thế giới.
Đó chính là tinh thần ‘biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe’ nhưng luôn sẵn sàng đón nhận cái mới! Vậy nên, đừng ôm khư khư nỗi sợ AI, hãy cùng con viết tiếp bản hùng ca sáng tạo của cha ông.
Source: When AI becomes an agent: Economic implications for India, India Times, 2025-09-14
Latest Posts
