
Đêm giao thừa năm nay, thành phố im bặt tiếng pháo. Con ngủ say trên tay em sau cơn sốt, anh lặng lẽ mở điện thoại thấy tin AI quét cả triệu dữ liệu chỉ trong nốt nhạc. Máy tính tìm ra mọi đường đi nước bước, nhưng anh chợt thắc mắc: Làm sao một cỗ máo có thể hiểu được nỗi lo của người mẹ vừa dỗ con, vừa óng đồng hồ thấy gần sáng rồi?
Em bảo với anh, hôm qua ở cơ quan em nghe đồng nghiệp bàn tán về ‘công nghệ cứu thế’. Nhưng lúc ấy, em đang lén nhắn tin cho bà ngoại nhờ canh nồi canh khổ qua – món năm nào cũng phải có trong mâm cúng ông bà.
Anh bỗng hiểu ra: Khi AI vạch ra bản đồ xu hướng, chính bàn tay lạnh từ đôi tay em mới truyền hơi ấm vào từng bước đi của chúng ta.
Khi Zalo Báo ‘3 Phút’, Em Biết Đâu Là Ngõ Giải Thoát

Em còn nhớ không? Chiều nay anh gọi xe ôm công nghệ, ứng dụng báo ‘chỉ 3 phút’ tới bến. Vậy mà em – vừa bế con, vừa cầm nón bảo hiểm – lại rẽ lối hẻm nhỏ gần chùa. Hóa ra bà ngoại dặn đúng: sáng nay có công an giữ giao thông ở ngã tư. Chẳng máy tính nào hay được điều cả, phải không em?
Giống như tin AI phát hiện ‘mẫu hình ẩn’ trong hàng triệu bản tin hôm nay. Cỗ máy thông minh thật, nhưng nó làm sao hiểu được nếp nhăn trên trán em khi thấy con biếng ăn? Em đọc triệu ứng dụng dinh dưỡng, rồi cuối cùng chọn cách bà ngoại dạy: nhúng chén cơm vào nước mắm gừng. Không phải khoa học, chỉ là tình thương được truyền qua đôi bàn tay già nua. Anh tự hỏi, có phải anh quá phụ thuộc vào app không?
Đêm nay, giữa tiếng máy lạnh ì ì, anh thấy em lén sửa lại báo cáo công ty dưới đèn đọc sách. Trong khi AI ‘tổng hợp xu hướng’ cho doanh nghiệp, thì em đang tổng hợp tình thương – biết lúc nào con cần ôm, lúc nào cần nạt nhẹ. Máy tính có tính ra lối đi, nhưng chỉ riêng em mới đọc được dấu chân khóc thầm của con trong phòng tối.
Cà Phê Sáng Và Bài Học ‘Tại Sao’ Mà AI Không Thấy

Hôm qua, em kể anh nghe chuyện đồng nghiệp bị AI ‘hiểu lầm’ khi dịch câu ‘ăn cơm chưa?’ thành ‘bạn đã ăn cơm chưa?’. Anh cười bảo: ‘Công nghệ biết chữ nhưng không hiểu bụng đói.’ Rồi anh chợt nhớ cảnh em chiều qua – vừa trả lời tin nhắn sếp, vừa nhanh tay gắp miếng thịt vào bát con.
Tin tức bảo ‘AI cách mạng hóa khám phá’, nhưng anh thấy điều kỳ diệu nằm ở chiếc ghế nhựa trước cửa lớp học hôm qua. Em đứng đợi con 15 phút trong mưa vì máy quẹt thẻ hỏng, trong khi ứng dụng thời tiết báo ‘nắng’. Rồi chính em hỏi cô giáo: ‘Sao cháu về nhà đòi giấu bài kiểm tra?’ – câu hỏi ‘tại sao’ mà không cỗ máy nào tự nghĩ ra được.
Anh biết em đang căng thẳng vì hạn chót, nhưng chính em lại là người dừng lại khi con hỏi: ‘Bố mẹ có yêu nhau không?’ Máy tính đâu dạy được em kiên nhẫn giải thích bằng câu chuyện ‘trái tim lợn rừng’ của bà ngoại – thứ AI gọi là ‘sai kiến thức’ nhưng với con, đó là niềm tin cả đời.
Đừng Giao Hết Lòng Tin Cho Ứng Dụng, Như Đừng Giao Con Cho Bà Ngoại Một Mình

Tin bài nhắc ‘cảnh giác sắc thái cảm xúc AI bỏ sót’ – anh đọc mà tim thắt lại. Tuần trước, em khóc thầm khi ứng dụng nuôi con thông báo ‘bé 9 tháng phải tập ngủ riêng’. Nhưng bà ngoại an ủi: ‘Thời mẹ sinh em, cả làng ngủ chung một gian. Yêu thương mới là giấc ngủ ngon.’ Rõ ràng, cỗ máy không bao giờ hiểu nỗi nhớ quê trong canh chua em nấu tối qua.
Em ơi, có lần anh tin ứng dụng đặt cơm trưa đến nỗi quên thắp nhang ngày giỗ ông. Em không trách, chỉ nhẹ nhàng: ‘Công nghệ là cái nón lá che mưa, chứ không phải mái nhà.’ Anh thấy xấu hổ khi biết em lén in lời chúc xuân gửi bà nội – chẳng ứng dụng nào nhắc em việc ấy, chỉ có nỗi lo canh cánh của người con dâu.
Đêm nay, khi cả thành phố chìm trong giấc mơ giao thừa, anh thầm cảm ơn em đã không bao giờ để AI thay con dặn bà nội: ‘Năm mới nhớ uống thuốc tim.’ Bởi tình người không cần mã code – nó lớn lên từ hơi thở nóng hổi khi em ôm con lúc sốt cao.
Mâm Cơm Tất Niên Và Triết Lý ‘Chúng Ta’ Cho Ngày Mai

Chiều nay, em bảo anh dọn bàn cho mâm cơm Tất Niên. Trong khi anh loay hoay xếp đũa, em đã chuẩn bị xong cả chục món – món nào cũng mang câu chuyện riêng. Canh khổ qua đắng tượng trưng cho nỗi vất vả, giò lụa tròn đầy như ước mơ gia đình. Không ứng dụng nào dạy em điều ấy, chỉ có mồ hôi bà ngoại thấm vào đôi tay.
Anh thấy em đang tập cho con hỏi ‘tại sao’ – sáng nay con hỏi ‘Tết phải về quê không?’ Em trả lời: ‘Bởi bà ngoại nấu bánh chưng ngon nhất.’ Đó chính là tri thức vô hình AI không bao giờ ‘khám phá’ được. Trong khi cỗ máy tìm mẫu hình từ dữ liệu, thì em đang tạo nên mẫu số chung của tình yêu – bằng bát cháo gà ấm lúc con ốm.
Con bé nhà mình hôm nay tựa đầu vào vai anh đọc truyện, nhưng vẫn giơ tay nắm ngón tay em – thứ không một AI nào có thể phân tích được! Những cách nuôi dạy con khác nhau từ ông bà Việt Nam hay kinh nghiệm Canada xa xôi, cuối cùng đều hòa quyện thành khúc ru êm trong ngôi nhà nhỏ của chúng ta.
Đêm nay, anh sẽ không nói ‘chúc em thành công’ như lời chúc sếp nhắn tối qua. Em không chỉ là mẹ của con, em là la bàn dẫn đường cho cả gia đình chúng ta trong thế giới số này! Bởi tình thương ấm áp của em – thứ AI mãi không thể tính toán – mới là chìa khóa hạnh phúc thật sự! Vẫn biết mỗi truyền thống đều mang bài học quý giá, nhưng chính em đã may những mảnh ghép văn hóa thành tấm chăn ấm che chở cho gia đình mình.
Bởi dù AI có ‘hiểu’ cả vũ trụ, thì riêng em mới là nam châm giữ trái tim nhỏ xíu của con chúng ta.
Source: Lessons from using AI in Discovery, Thoughtbot, 2025-09-15
