
Làm sao để vừa nuôi dưỡng tò mò cùng công nghệ, vừa giữ cho con cái của mình sống trọn vẹn với thế giới thật? Đây là câu hỏi anh và em đã tự hỏi mình hàng ngày, cho đến một buổi chiều bất ngờ khi anh nhìn thấy cách em đang khéo léo dạy con gấp giấy… Nhà mình cuối cùng cũng yên tĩnh rồi em nhỉ. Anh thích những khoảnh khắc thế này, khi chỉ còn tiếng thở đều của con trong phòng và tiếng đồng hồ tích tắc khe khẽ. Lúc nãy lướt tin tức, anh đọc được về một công nghệ điện thoại mới, có thể gập lại làm ba. Thật khó tin phải không? Nhưng quan trọng hơn, cách cân bằng công nghệ với trải nghiệm thực tế ấy giống hệt như chiếc điện thoại gập ba vừa đọc được vừa rồi – sự sáng tạo không chỉ thay thế mà còn nâng cao những gì ta có trong đời thực. Điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là công nghệ, mà là hình ảnh của em chiều nay. Em ngồi bên con, nhìn nó loay hoay gấp một tờ giấy, mắt nó sáng rực lên mỗi khi tạo ra một nếp gấp mới. Em không hề vội vã, chỉ lặng lẽ quan sát, và trong ánh mắt em, anh thấy cả một thế giới của sự kiên nhẫn và tin tưởng. Cái tin tức kia chỉ là một cái cớ, để anh nói với em về điều anh thực sự thấy trong khoảnh khắc đó.
Từ những nếp gấp đơn sơ đến những ý tưởng lớn lao

Anh cứ nghĩ mãi về chiếc điện thoại gập ba đó. Người ta đã làm thế nào nhỉ? Nhưng rồi anh lại nghĩ về tờ giấy trong tay con. Với con, việc biến một mặt phẳng thành một chiếc thuyền, một con hạc, hay chỉ đơn giản là một hình thù kỳ lạ, cũng kỳ diệu không kém. Và điều anh ngưỡng mộ nhất là cách em biến sự tò mò đó thành một cuộc phiêu lưu.
Em đã không chỉ nói, “Con gấp đẹp quá”. Em đã ngồi xuống, hỏi con, “Con nghĩ nếu mình gấp thêm một lần nữa thì sẽ ra hình gì nhỉ?”. Em đã biến một hành động đơn giản thành một câu hỏi mở. Em đang dạy con cách tư duy, cách đặt giả thuyết, cách không sợ sai. Vậy đó! Đó chính xác là bí quyết! Thay vì nhồi nhét kiến thức khô khan, chúng ta đang trang bị cho con thứ quý giá nhất – khả năng tự đặt câu hỏi và tự khám phá! Giữa bao nhiêu áp lực ngoài kia, giữa những câu chuyện về thành tích, về việc con phải học thêm cái này, cái kia, cách em nuôi dưỡng trí tò mò của con thật nhẹ nhàng và sâu sắc.
Anh thấy trong đó sức mạnh của em. Em không ép con vào một khuôn khổ. Em cho con một tờ giấy và để con tự do khám phá những khả năng vô hạn của nó. Có lẽ, đó chính là cách chúng ta chuẩn bị cho con bước vào một thế giới luôn thay đổi, một thế giới có những chiếc điện thoại gập ba và còn nhiều điều đáng kinh ngạc hơn nữa. Không phải bằng cách nhồi nhét kiến thức, mà bằng cách dạy con biết đặt câu hỏi và tự mình đi tìm câu trả lời.
Màn hình là sân chơi, không phải là điểm dừng

Chúng ta đã nhiều lần nói về chuyện màn hình, về công nghệ. Về nỗi lo con sẽ bị cuốn vào thế giới ảo. Nhưng anh nhận ra, em có một sự khôn ngoan thật đặc biệt khi xử lý việc này. Em chưa bao giờ xem công nghệ là kẻ thù. Em biến nó thành một sân chơi khác cho con.
Anh nhớ có lần con xem một video về các hành tinh. Thay vì tắt đi khi hết giờ, em đã cùng con tìm những chiếc hộp cũ, mấy quả bóng, rồi hai mẹ con cùng nhau làm một mô hình hệ mặt trời. Cái màn hình chỉ là điểm khởi đầu, là cánh cửa mở ra một hoạt động thực tế, một trải nghiệm mà con có thể chạm vào. Em biết chính xác khi nào nên nói, “Đủ rồi con, mình ra ngoài tưới cây nhé”. Em đang dạy con một bài học vô giá về cách giảm thời gian sử dụng thiết bị điện tử một cách hợp lý.
Em giúp con hiểu rằng công nghệ là một công cụ tuyệt vời để khám phá thế giới, nhưng thế giới thực ngoài kia, với mùi của đất ẩm sau cơn mưa, với cảm giác của cỏ dưới chân, mới là nơi cuộc sống thực sự diễn ra.
Nhìn em, anh cảm thấy yên tâm. Em đang trao cho con la bàn để định hướng trong thế giới số, chứ không phải xây một bức tường để ngăn cản con.
Em đang vun trồng tương lai, từng chút một

Đôi khi, guồng quay công việc, những hóa đơn, những kế hoạch cho tương lai khiến chúng ta mệt mỏi. Chúng ta lo lắng không biết mình đã chuẩn bị đủ tốt cho con chưa. Thực lòng anh muốn gửi lời cảm ơn đến em. Có những ngày anh tự hỏi liệu mình có đang làm tốt đủ cho con không, nhưng rồi chỉ cần nhìn cách chăm sóc và dạy dỗ con của em, anh lại thấy an tâm thực sự.
Chiếc điện thoại gập ba kia rồi cũng sẽ trở nên cũ kỹ. Sẽ có những công nghệ mới mà bây giờ chúng ta không thể tưởng tượng nổi. Chúng ta không thể dạy con tất cả mọi thứ về một tương lai mà chính chúng ta cũng không biết. Nhưng điều em đang làm, từng ngày, trong những khoảnh khắc thầm lặng, mới là sự chuẩn bị quan trọng nhất.
Em đang vun trồng sự kiên trì khi con thất bại với mô hình giấy. Em đang nuôi dưỡng sự sáng tạo khi khuyến khích con vẽ ra những “phát minh” của riêng mình. Em đang xây dựng sự tự tin khi lắng nghe những ý tưởng có vẻ ngô nghê nhất. Em không chỉ đang nuôi dạy một đứa trẻ. Em đang thắp lên trong con ngọn lửa của một người kiến tạo, một người không sợ hãi trước những điều chưa biết.
Cảm ơn em, vì đã luôn là người cầm lái vững vàng trên hành trình này, biến những lo toan của cuộc sống thành những bài học đầy yêu thương cho con, và cho cả anh nữa.
Source: Samsung’s Tri-Fold is a Game Changer for Foldables, Geeky Gadgets, 2025/09/13 09:00:01
