Khi Cha Mẹ Cùng Con Bước Vào Thế Giới Trò Chơi

Một người cha nhìn con chơi đùa, ánh mắt trẻ thơ đầy khao khát kết nối.

Có những chiều đứng từ xa nhìn con, tôi thấy một đứa trẻ đang đứng một góc sân chơi, mắt dán vào nhóm bạn đang nô đùa.

Không phải vì không muốn chơi cùng, mà hình như vì chưa biết cách bước vào thế giới của các bạn ấy.

Và rồi tôi nhận ra – đôi khi làm bạn với con không cần những điều lớn lao, chỉ cần chúng ta dám ngồi xuống, cùng chơi những trò chơi giản dị nhất.

Những Khoảnh Khắc Chờ Đợi Được Thấu Hiểu

Tôi vẫn nhớ cái cách con đứng nhìn các bạn chơi đùa, đôi mắt lấp lánh một nỗi khao khát được hòa nhập. Có lần mấy đứa trẻ hàng xóm còn trêu chọc, thậm chí đòi đánh con. Thương con, tôi muốn gọi bé về nhưng cháu nhất quyết không chịu, cứ đứng đó nhìn các bạn chơi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu – con không cần sự bảo vệ, con cần một người bạn đồng hành để cùng bước vào thế giới đó.

Khi Cha Mẹ Trở Thành Bạn Chơi

Rồi tôi học cách chủ động chơi cùng con, không phải như một người lớn dạy dỗ, mà như một người bạn thực thụ.

Chúng tôi cùng xây những tòa lâu đài bằng Lego, cùng vẽ những bức tranh ngộ nghĩnh, cùng chơi những trò chơi đơn giản.

Qua từng trò chơi, tôi khám phá ra những khả năng thiên bẩm của con, thấy được sở thích và tính cách riêng biệt.

Và điều kỳ diệu nhất là những tiếng cười – không chỉ của con, mà của cả gia đình – vang lên thật tự nhiên.

Đồng Hành Không Chỉ Là Chơi Cùng

Đồng hành cùng con không đơn thuần là dành thời gian chơi cùng con.

Đó là cách chúng ta đặt mình vào vị trí của con, là sự kiên nhẫn lắng nghe những điều con chưa biết cách diễn đạt.

Có những lúc tôi giả vờ như mình chưa biết gì: “Con ơi, chỉ cho bố chơi trò này đi” – và từ đó, con mở lòng chia sẻ nhiều hơn.

Những khoảnh khắc ấy trở thành cơ hội tuyệt vời để tháo gỡ những vướng mắc trong tâm lý con, để hiểu con hơn mỗi ngày.

Những Kỷ Niệm Khó Quên Từ Những Trò Chơi Giản Dị

Giờ đây nhìn lại, những buổi chiều cùng con chơi đùa đã để lại trong tôi những kỷ niệm khó quên.

Không phải những món quà đắt tiền, không phải những chuyến du lịch xa xôi, mà chính là những khoảnh khắc giản dị khi cả nhà cùng ngồi xếp hình, cùng vẽ tranh, cùng kể chuyện.

Những hoạt động ấy không chỉ kích thích trí thông minh của con, mà còn gắn kết gia đình chúng tôi theo cách thật tự nhiên.

Và tôi tin rằng, đó sẽ là hành trang quý giá cho con trên hành trình lớn khôn.

Chắc hẳn ai cũng từng thấy cảnh như thế này, phải không? Bao nhiêu phụ huynh Việt Nam từng thấy con say mê xếp hình Lego chỉ để cùng bạn giải câu đố?

Mỗi lần con cười rộ, bố biết — tình yêu chân thật nhất không cần công nghệ cầu kỳ, chỉ cần đôi tay chúng ta cùng thể hiện.

Latest Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang