Mẹ quan sát con gái tự thắt dây giày, gương mặt đầy kiên nhẫn và tin tưởng

Tôi thấy con gái đang vật lộn với đôi giày mới, tay nhỏ bé cố thắt dây mà không được.

Tim tôi thắt lại, muốn lao đến giúp ngay. Nhưng rồi tôi nhìn vợ – cô ấy đứng đó, tay siết chặt sau lưng, chỉ khẽ mỉm cười: “Con cố gắng thêm lần nữa đi.” Không la hét, không can thiệp. Chỉ một lời tin tưởng nhẹ nhàng.

Lúc ấy tôi chợt hiểu:

Thất bại của con không phải điều để sợ. Đó chính là bài học thầm lặng mẹ trao cho con mỗi ngày – thứ sức mạnh không in trên bảng điểm nào.

Tại sao chúng ta sợ con thất bại?

Bạn có bao giờ ngồi đó, tim đập thình thịch, khi thấy con vật lộn với bài toán đơn giản mà không làm được? Tôi thì có. Cứ như thể mỗi lần con vấp ngã, chính chúng ta cũng đau theo. Chúng ta lớn lên trong văn hóa ‘phải thành công’, nên thấy thất bại như vết nhơ. Nhưng con ơi, đời không phải là dãy số đẹp trong sổ điểm. Tôi nhớ câu vợ hay nói khi con khóc vì tô màu lem nhem: Mẹ không cần bức tranh hoàn hảo. Mẹ chỉ cần con không bỏ cuộc.

Mỗi khi ốm, chúng tôi giấu không cho con biết, cố tươi cười bảo \”mẹ khỏe lắm\” vì sợ con lo. Nhưng chính cách mẹ nín lặng chịu đựng ấy lại dạy con bài học lớn: Cuộc sống có khó khăn, nhưng chúng ta vượt qua được. Thất bại của con cũng thế. Khi mẹ không lao đến cứu, con học cách tự đứng dậy. Đó không phải là sự thờ ơ, mà là lòng tin sâu sắc nhất mẹ dành cho con. \”Thất bại chỉ là bước đệm\”, vợ tôi thường nhắc nhở tôi như vậy.

Ánh mắt kiên nhẫn của mẹ: Nơi con tìm thấy can đảm

Hãy quan sát mẹ khi con đang cố gắng. Không phải lúc con cầm huy chương đâu – mà là lúc con đang khóc vì không tự cởi được quần áo, hay loay hoay mãi không xâu được hạt cườm. Tôi thấy vợ thường ngồi xuống ngang tầm con, giọng nhẹ như gió: \”Mẹ biết con cố gắng rồi. Thử lại xem sao?\” Không vội vã sửa giúp, không thở dài bực dọc. Chỉ im lặng dõi theo, mắt ánh lên niềm tin.

Nhiều đêm, tôi thấy vợ giấu nỗi lo sau nụ cười. Bà ngoại gọi điện hỏi \”con ốm sao không về\”, vợ vẫn bảo \”con khỏe, mẹ yên tâm\”. Nhưng với thất bại của con, bà ấy lại dũng cảm để con trải qua. Bởi mẹ hiểu: Chính những lần con tự thắt dây giày, tự dựng lại mô hình Lego đổ vỡ, con mới cảm nhận được sức mạnh của bản thân. \”Con phải học hỏi từ những thất bại để trở nên mạnh mẽ hơn\”, mẹ thầm thì câu này không phải để khuyên con, mà để nhắc lòng mình vững vàng.

Trải nghiệm vấp ngã nhẹ – Món quà mẹ dành cho con

Có một điều kỳ lạ: Con càng lớn, mẹ càng học cách ‘thả lỏng’. Tôi từng không hiểu sao vợ để con tự đi học buổi đầu tiên, đứng khuất sau gốc cây nhìn theo. Đến khi con ngã xe đạp, mẹ cũng chỉ bước lại đỡ nhẹ, không la mắng. \”Mẹ phải để con được ‘thất bại an toàn’\”, vợ giải thích. Tôi mới ngộ ra: Những cơn đau nhỏ hôm nay xây nên xương sống cho con ngày mai.

Bạn thấy không? Khi con hỏi \”Tại sao con phải học những thứ này? Nó có ích gì cho cuộc sống?\”, mẹ không trả lời bằng lý thuyết. Mẹ dẫn con ra vườn, chỉ cây ổi non bị gió quật gãy rồi tự đứng thẳng lại. \”Con thấy không? Cây càng gãy nhiều, cành càng cứng cáp.\” Thất bại giúp con mạnh mẽ thế nào? Chính là khi con tự mò mẫm tìm câu trả lời, chứ không phải khi mẹ trao sẵn đáp án. Như lúc con gái tôi hỏi về bầu trời, vợ không nói \”trên lớp sẽ học\”, mà cùng con đếm sao đêm – dù cả hai đều không biết tên chòm sao nào.

Latest Posts