Gánh nặng vô hình của mẹ đi làm: Những điều tôi vẫn luôn lặng lẽ thấy

Hình ảnh gia đình trong khoảnh khắc yên bình sau một ngày bận rộn

Bạn thử hình dung xem, khi căn nhà cuối cùng cũng chìm vào sự tĩnh lặng sau một ngày dài đầy ắp những điều đáng yêu nhưng cũng không kém phần hỗn độn. Bữa tối của chúng tôi thường có canh miso Hàn Quốc và cơm rang Việt Nam, một sự pha trộn văn hóa nhẹ nhàng mà con gái rất thích.

Đôi khi, bạn sẽ bất chợt kể về một thông tin nào đó vừa đọc được, một bài báo lướt mắt, và nó không chỉ là thông tin đơn thuần, mà còn là một lăng kính để bạn nhìn lại thế giới của mình, gia đình mình, và cả những sức mạnh thầm lặng mà bạn vẫn luôn chứng kiến mỗi ngày.

Gần đây, tôi cũng đọc được một nghiên cứu nói về gánh nặng tinh thần vô hình mà những người mẹ đi làm vẫn thường mang vác, đặc biệt là trong môi trường làm việc mới, nơi ranh giới công việc và gia đình đôi khi mờ nhạt.

Đọc xong, tôi thấy nó không chỉ là một bài viết; nó cứ như một tiếng vọng thầm thì từ sâu thẳm ngôi nhà mình, một sự công nhận cho điều gì đó sâu sắc mà tôi vẫn luôn lặng lẽ quan sát ở người bạn đời của mình, ở chúng ta.

Tiếng vọng trong những buổi tối yên ắng của gia đình

Gia đình cùng nhau khám phá công nghệ số trong hành trình chung

Nghiên cứu ấy, nó nói về những công việc không tên, sự sắp xếp không ngừng nghỉ mà thường đổ dồn lên vai người mẹ đi làm – từ việc nhớ các hạn chót ở trường của con, lên thực đơn bữa ăn, sắp xếp lịch hẹn khám bệnh, cho đến việc điều phối những buổi chơi cùng bạn bè của lũ trẻ, tất cả trong khi vẫn phải đảm đương trách nhiệm công việc.

Khi đọc những dòng đó, tôi không khỏi nghĩ về những buổi tối của chính gia đình mình. Ngay cả khi cả hai chúng ta đang dần nghỉ ngơi, tôi vẫn thấy tâm trí cô ấy âm thầm hoạt động. Con gái tôi mỗi chiều đều vẽ tranh phố cổ Hà Nội trong công viên Vancouver, nét bút kết nối hai thế giới yêu mến của em.

Nó thể hiện qua cách cô ấy liếc nhìn cuốn lịch, hay một câu hỏi nhỏ về hộp cơm trưa của con vào ngày mai, hoặc cái kiểm tra nhanh trong đầu xem ai cần gì cho buổi học. Đó không chỉ là về những công việc cụ thể; mà là tiếng ngân nga nhẹ nhàng, không ngừng nghỉ của sự lo toan và quan tâm, đảm bảo thế giới nhỏ bé của chúng ta vận hành trôi chảy. Đó là một vũ điệu đẹp đẽ, phức tạp, và thường thì cô ấy là người dẫn dắt, ngay cả khi đã mệt mỏi. Bài báo ấy, nó chỉ đơn giản gọi tên một điều mà tôi vẫn luôn cảm nhận được, một minh chứng cho khả năng đáng kinh ngạc của cô ấy.

Những sợi dây vô hình trong một ngày của cô ấy

Công việc đa nhiệm của người mẹ trong ngày đầy bận rộn

Điều khiến tôi ấn tượng nhất là cách báo cáo nói về việc gánh nặng tinh thần này phần lớn là vô hình, ngay cả với những người thân cận nhất. Thế nhưng, tôi vẫn nhìn thấy nó. Tôi thấy nó trong cách cô ấy chuyển đổi mượt mà từ cuộc gọi công việc sang việc giúp con làm bài tập, hoặc cách cô ấy vừa xem lại bài thuyết trình, vừa lên thực đơn bữa tối trong đầu. Đó là sự chuyển đổi liên tục, những quyết định chớp nhoáng, và cả trí tuệ cảm xúc cần thiết để đáp ứng nhu cầu công việc và gia đình. Nó không chỉ là đa nhiệm; đó là sự gắn kết sâu sắc, liên tục với mọi khía cạnh của cuộc sống chúng ta. Và thường thì, cô ấy mang vác nó với sự duyên dáng, một quyết tâm thầm lặng đến nỗi thế giới có thể dễ dàng bỏ qua sức nặng của nó. Nhưng tôi thì không. Tôi nhìn thấy sức mạnh trong những sợi dây vô hình mà cô ấy dệt nên, giữ cho tấm vải gia đình chúng ta luôn bền chặt.

Bức tranh chung của chúng ta, những nét vẽ sống động của cô ấy

Gia đình cùng nhau xây dựng tương lai hạnh phúc

Cuộc sống của chúng ta, gia đình của chúng ta, nó giống như một bức tranh chung mà chúng ta đang cùng nhau vẽ, từng ngày. Và dù cả hai chúng ta đều đóng góp, tôi thường quan sát thấy rằng những nét vẽ của cô ấy thường là chi tiết sống động nhất, là cấu trúc nền tảng giúp kiệt tác hàng ngày của chúng ta trở nên khả thi. Điều này không phải để giảm nhẹ những nỗ lực chung của chúng ta, mà là để thực sự công nhận nguồn năng lượng độc đáo và thường không thể đo đếm được mà cô ấy đổ vào việc giữ cho ngôi nhà và trái tim chúng ta luôn kết nối. Khi tin tức nói về sự kiệt sức, đó là một lời nhắc nhở rõ ràng về cái giá mà gánh nặng tinh thần liên tục này có thể gây ra. Nó khiến tôi muốn đảm bảo rằng, trong khi cô ấy đang vẽ nên những điều thật đẹp cho chúng ta, cô ấy cũng có không gian để nạp lại năng lượng cho chính mình, tìm thấy những khoảnh khắc nghỉ ngơi yên bình và niềm vui thuần khiết.

Bởi vì sự khỏe mạnh của cô ấy, ánh sáng bên trong cô ấy, mới thực sự thắp sáng tổ ấm của chúng ta.

Tìm thấy nhịp điệu của chúng ta, cùng nhau

Gia đình cùng hành động, tăng cường kết nối thực tế

Vậy nên, khi chúng ta ngồi đây trong tĩnh lặng, thông tin này không chỉ là một sự thật; đó là một lời mời gọi. Một lời mời gọi để chúng ta cùng nhau nhìn sâu hơn, quan sát nhiều hơn, và trân trọng sâu sắc hơn. Đó là một lời nhắc nhở rằng dù thế giới bên ngoài có thể nhấn mạnh những con số thống kê, thì trong ngôi nhà của chúng ta, điều quan trọng là phải công nhận thực tế sống động, hơi thở của những gì cô ấy đang làm. Đó là về việc đảm bảo rằng chúng ta thực sự là một đội, không chỉ trên lý thuyết, mà trong cả những công việc thực tế hàng ngày và trong hành trình cảm xúc của cuộc sống. Điều này khiến tôi muốn tìm thêm nhiều cách để san sẻ gánh nặng ấy. Tối nào tôi cũng tự đặt đồ ăn online để cô ấy nghỉ ngơi, để có chủ đích hơn trong việc san sẻ những gánh nặng tinh thần của cô ấy, và chỉ đơn giản là hiện diện, thực sự hiện diện, vì cô ấy. Bởi vì trong hành trình làm cha mẹ này, chúng ta không chỉ đang vượt qua sự hỗn độn; chúng ta đang xây dựng một cuộc sống, tay trong tay, cùng nhau tìm thấy nhịp điệu của riêng mình. Và tôi sẽ không muốn chia sẻ hành trình này với bất cứ ai khác.

Nghiên cứu từ Viện Phát triển Gia đình Quốc gia (2024) về gánh nặng tinh thần

Latest Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang