Nhà mình cuối cùng cũng yên tĩnh rồi. Anh nghe thấy tiếng thở đều đều của con qua cánh cửa hé mở, và cả tiếng tích tắc của đồng hồ dường như cũng chậm lại. Những lúc thế này, nhìn em ngồi đây, sau một ngày dài quay cuồng với công việc và con cái, anh lại thấy lòng mình dịu lại.
Hôm nay anh đọc được một bài viết khá hay, nó làm anh nghĩ ngay đến gia đình mình. Bài viết nói về những câu hỏi ‘tại sao’ không hồi kết của bọn trẻ. Đọc xong, anh bất giác mỉm cười, vì nó giống hệt những gì chúng ta trải qua mỗi ngày. Từ chuyện ‘tại sao trời màu xanh’ cho đến ‘tại sao con phải đi ngủ’, mỗi câu hỏi như một hạt mầm nhỏ bé mà con gieo vào thế giới của chúng ta. Và anh nhận ra, người làm vườn thầm lặng và kiên nhẫn nhất, chính là em.
Biến Mỗi Câu Hỏi Thành Một Chuyến Phiêu Lưu Nhỏ
Anh vẫn nhớ như in buổi chiều cuối tuần trước, khi con chỉ vào con kiến với đôi tay nhỏ bé, mắt long lên và giọng hỏi đầy ngỡ ngàng: ‘Mẹ ơi, tại sao bạn kiến lại phải làm việc vất vả thế ạ?’. Anh định trả lời qua loa tí, thật sự là ‘để kiếm ăn thôi con’, nhưng em đã ngồi xuống, ngang tầm mắt với con và bắt đầu một câu chuyện. Em không đưa ra câu trả lời ngay. Em hỏi ngược lại: ‘Theo con thì bạn kiến đang mang lá về để làm gì nhỉ?’.
Thế là từ một câu hỏi, em đã dẫn dắt con vào cả một hành trình tưởng tượng về ngôi nhà của loài kiến, về bữa tiệc lá cây, về tinh thần đoàn kết. Anh ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát và cảm thấy vô cùng ấm áp. Em không chỉ đơn thuần cung cấp kiến thức. Em đang dạy con cách tư duy, cách kết nối những gì con thấy với một câu chuyện lớn hơn. Em biến sự tò mò của con thành một cuộc thám hiểm mà hai mẹ con là những người bạn đồng hành.
Đôi khi, những câu hỏi ngô nghê của con cũng khiến chúng ta phải bật cười. Em còn nhớ lần con hỏi ‘Tại sao bố không có tóc dài như mẹ không?’ không? Những lúc ấy, cả nhà mình cùng cười, và sự bối rối của chúng ta lại trở thành một kỷ niệm vui. Có phải chúng ta đều từng như vậy, phải không? Anh nghĩ rằng, việc thừa nhận ‘bố mẹ cũng không biết câu này, chúng ta cùng tìm hiểu nhé’ cũng là một bài học quan trọng. Nó cho con thấy rằng học hỏi là một hành trình vô tận, và không ai biết hết mọi thứ.
Công Nghệ Như Một Cánh Cửa, Chứ Không Phải Bức Tường
Anh biết, giống như nhiều bậc cha mẹ khác, chúng ta luôn lo lắng về thời gian con tiếp xúc với màn hình. Em cũng trăn trở nhiều về việc làm sao để cân bằng giữa thế giới số và những trải nghiệm thực tế. Đôi lúc tự hỏi mình có đang lo lắng quá không thôi nhỉ? Nhưng rồi lại thở phào khi thấy con biết chơi có chừng mực. Nhưng rồi anh lại thấy cách em sử dụng công nghệ thật khéo léo.
Khi con hỏi về các hành tinh, thay vì chỉ giải thích bằng lời, em đã mở một video mô phỏng hệ mặt trời trên máy tính bảng. Ánh mắt con sáng lên khi nhìn thấy Sao Thổ với vành đai của nó, hay Sao Hỏa đỏ rực. Chiếc máy tính bảng trong tay em lúc đó không phải là một công cụ giải trí đơn thuần, nó đã trở thành một cánh cửa thần kỳ mở ra vũ trụ bao la.
Em luôn nói với anh rằng, công nghệ là con dao hai lưỡi. Giống như cách chúng ta kết hợp giữa sự kiên nhẫn của phương Đông với sự khuyến khích tự do khám phá của phương Tây. Nhưng qua cách em làm, anh hiểu rằng lưỡi dao ấy sắc bén hay an toàn là do người cầm lái. Em đã biến nó thành một người bạn đồng hành, một trợ thủ đắc lực trong việc giải đáp những thắc mắc của con một cách sinh động và trực quan nhất. Em dạy con cách sử dụng công nghệ để khám phá, chứ không phải để trốn chạy khỏi thế giới thực.
Và chính khi công nghệ trở thành cánh cửa mở ra thế giới, tình yêu học hỏi lại được vun đắp từ những điều bình dị nhất mà không cần đến màn hình nào cả.
Xây Dựng Tình Yêu Học Hỏi Từ Những Điều Giản Dị Nhất
Nhìn lại, anh thấy chúng ta không hề cố gắng dạy con những bài học cao siêu. Tình yêu học hỏi mà mọi người hay nói đến, trong gia đình mình, có lẽ được xây nên từ những điều rất đỗi bình dị. Nó được vun đắp từ những lần em và con cùng nhau quan sát một mầm cây nhú lên, từ những buổi tối chúng ta cùng đọc một cuốn sách, và dừng lại thật lâu ở những trang con thắc mắc.
Nó nằm trong sự kiên nhẫn của em khi không gạt đi những câu hỏi ‘vớ vẩn’, mà trân trọng chúng như những cơ hội để kết nối. Em đã giúp anh hiểu ra rằng, việc nuôi dưỡng một đứa trẻ ham học hỏi không phải là ép con học thêm hay nhồi nhét kiến thức. Nó bắt đầu từ việc chúng ta có thực sự lắng nghe và trân trọng trí tò mò vô giá của con hay không.
Cảm ơn em, vì đã luôn là người giữ lửa cho sự tò mò ấy. Mỗi ngày, nhìn cách em biến những câu hỏi ‘tại sao’ của con thành những bài học dịu dàng, anh lại càng thêm tin vào con đường chúng ta đang cùng nhau đi.
Chúng ta không chỉ đang nuôi con lớn, mà còn đang cùng con lớn lên, cùng con học lại cách nhìn thế giới này bằng một đôi mắt trong veo và đầy kinh ngạc. Đó chính là món quà tuyệt vời nhất mà chúng ta có thể trao cho nhau.
Source: NDTV Launches Tech360: A New Lens On Innovation, Culture, And Society, Ndtvprofit, 2025-09-13
