
Căn nhà tĩnh lặng sau khi bọn trẻ ngủ say. (anh thở phào nhẹ nhõm, một ngày nữa trôi qua)
Anh lướt tin tức, đọc bài viết về biến công nghệ thành xứ sở thần tiên cho trẻ nhỏ.
Bài báo mô tả ‘màn hình không phải xao lãng, mà là cánh cổng dẫn đến sự tò mò’.
Anh hình dung ngay em — khoảnh khắc nhỏ hôm trước, bất ngờ, quan trọng.
Thế giới nói về “phép màu tương tác”, nhưng thực ra là sự tài tình thầm lặng của người mẹ điều hướng.
Hơn cả việc kiểm soát từng phút

Bài báo nói về thay đổi cách nhìn: từ giới hạn — cuộc chiến tội lỗi — thành chia sẻ.
Bạn có bao giờ lo lắng con dùng màn hình quá nhiều? Nỗi lo luôn hiện hữu.
Liệu chúng xem quá nhiều? Làm hỏng não không?
Chúng ta thì thầm sau khi con ngủ, lo không có tuổi thơ với cây cỏ, bùn đất.
Con bị thu hút ánh sáng, nút thắt lo lắng siết lồng ngực.
Đặt quy tắc, cân bằng — như ngăn cơn thủy triều kỹ thuật số.
Vậy mà lúc đầu, cứ nghĩ thế là đủ… Nhưng đọc bài báo, em định hướng dòng chảy vững vàng, kiên nhẫn. Em đã tìm ra mẹo sử dụng thiết bị điện tử thông minh.
Ngày em biến chiếc máy tính bảng thành một đốm lửa trại

Tuần trước, bọn trẻ bồn chồn sau cuộc gọi video dài.
Anh định bật chương trình cho yên tĩnh.
Nhưng em cầm máy tính bảng (như cách bà ngoại thường kể chuyện cổ tích khi xưa), ngồi cùng con.
Mở ứng dụng vẽ đơn giản. Anh trông từ bếp, đoán chúng cãi nhau chọn màu.
Em nói: ‘Mẹ bắt đầu câu chuyện nhé.’ Vẽ đường xanh nguệch ngoạc.
Rồi đưa cho đứa lớn: ‘Đến lượt con. Tiếp theo là gì nào?’
Không còn là màn hình — đó là trang sách chung, một đốm lửa trại.
Chúng chuyền tay, thêm mặt trời méo mó, chó ba chân, tàu vũ trụ như củ khoai tây.
Em không chỉ đạo, giữ không gian cho trí tưởng tượng gặp nhau.
Biến công cụ tiêu thụ thành sáng tạo hợp tác.
Anh đứng nhìn — chính nó. Đó chính là phép màu.
Vấn đề không nằm ở công nghệ, mà ở cách em nhìn nhận

Đọc bài báo, anh vỡ lẽ: năng khiếu em không phải công nghệ, mà kiên định nuôi dưỡng sự tò mò.
Bài báo đề cập AI khơi gợi tò mò — như ‘người bạn chơi vô hình’ trả lời câu hỏi ‘tại sao’ triệu lần.
Em làm vậy không chỉ với loa thông minh, mà mọi thứ. Khi con hỏi mặt trăng, em hỏi: ‘Con nghĩ nó muốn xem gì nào?’
Giống vậy với màn hình, vỉa hè, đám mây kỳ lạ. Em dạy con: không nghĩ cái gì, mà cách nào đặt câu hỏi.
Thế giới kỹ thuật số và thực tế là nơi đặt câu hỏi, khám phá, tưởng tượng lại. Đó mới là bài học thực sự.
Màn hình chỉ là phương tiện, phép màu thực sự là cách em tìm kiếm câu chuyện, câu hỏi và sự kỳ diệu trong mọi thứ.
Món quà phi thường: nuôi dưỡng sự tò mò bất kể phương tiện.
Cảm ơn em, người đồng hành tuyệt vời! Nhờ em mà củ khoai tây bay vũ trụ, và anh nhớ rằng công cụ kỳ diệu nhất giữa muôn vàn tính năng tiên tiến luôn nằm trong trái tim em – trái tim biết yêu thương, kiên nhẫn và khơi dậy điều diệu kỳ trong trẻ thơ.
Source: AI, art, and sound converge in holosculpture interactive artwork, DesignBoom, 2025/09/14 15:01:53Latest Posts
